Hôm nay, lớp mẫu giáo của bé Hà có thêm một bạn mới. Tên bạn ấy là Hoa. Cả lớp xì xào, chỉ trỏ vào bàn tay trái của người bạn mới: “Lạ quá nhỉ!”- Tí Sún thì thầm với bé Hà như thế.
Hà giả vờ đi uống nước rồi liếc nhìn Hoa: “Ừ nhỉ, lạ thật! Mấy ngón tay của bạn ấy bị quắp lại, bé tí xíu”. Đến lúc nghỉ trưa, các bạn cứ đùn đẩy nhau, không ai chịu nằm cạnh người bạn mới. Sau cùng Tí Sún bảo: “Oẳn tù tì nào, ai thua thì phải nằm cạnh bạn ấy nhé!”. Bé Hà thua, bạn Hoa nằm ngoài cùng rồi đến Hà.
Các bạn đã ngủ từ lúc nào, nhưng bé Hà không sao ngủ được. Hà hé mắt nhìn sang Hoa đang nằm im bên cạnh mình. Hàng mi bạn ấy khe khẽ động đậy. Bạn ấy cũng chưa ngủ. Bàn tay bị tật giấu kín vào trong lòng. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống chiếc gối bông đang nằm.
Buổi chiều, cô giáo dạy cả lớp tập múa: “Các con giơ tay ra phía trước nào!”. Hoa lúng túng rồi vừa nói vừa mếu máo trong nước mắt: “Thưa cô! Con không múa được!”. Cả lớp nhìn về phía người bạn mới. Bé Hoa ngồi thụp xuống sàn, giấu bàn tay trái vào lòng rồi bất chợt òa khóc nức nở. Cô giáo bước lại ôm Hoa vào lòng: “Nín đi con, cô thương!”.Cô xúc động nói với cả lớp: “Các con ạ, cô đã tận mắt nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của bạn Hoa biết trông em giúp mẹ. Cô nghĩ, bàn tay ngoan ấy phải được cả lớp trân trọng và yêu thương… Chỉ những bàn tay lười làm việc, bàn tay bẩn mới là bàn tay xấu và đáng chê cười, phải không các con?”.
Nghe cô giáo nói, bé Hà thấy thương bạn Hoa quá. Hà nhớ lại những giọt nước mắt của Hoa buổi trưa. Thế là Hà chạy lại nắm tay Hoa: “Tớ là Hà!”. Các bạn khác cũng lần lượt giới thiệu mình: “Tớ là Dung”, “Tớ là Phương”,…Tí Sún thấy vậy vội chen vào: “Còn tớ là Tí Sún. Hoa ơi lát nữa chúng mình chơi trò chơi em bé ăn bột nhé!”.Cô giáo gật đầu: “Các con ngoan lắm! Bạn bè trong lớp như anh em một nhà, các con phải biết yêu thương, đoàn kết thì mới vui.